22 tháng 12, 2013

Đừng nói cho Bố biết điều đó mẹ nhé!



Trong thời gian chiến tranh Việt Nam, có một câu chuyện về người lính bị bom đạn hủy hoại một cánh tay và cả đôi chân lành lặn. Người lính trẻ nhập ngủ khi người vợ vừa mới mang thai đứa con đầu lòng. Anh nhận lệnh tham gia chiến đấu tại chiến trường Miền Nam Việt Nam. Trong một trận càn quét, anh đã bị trúng bom nên mất toàn bộ đôi chân và một cách tay. Không những thế, anh bị đồng đội bỏ rơi và bị bắt làm tù binh. Trong khoảng thời gian đó, người vợ sinh một cậu con trai và tự nuôi nấng đứa con để đợi anh về.

Cuối cùng, các tù binh cũng được thả tự do và được đưa về trên hai chiếc chuyên cơ, một chiếc chở những người lành lặn, một chiếc thì chở những người bị thương, tật nguyền. Khi hạ cánh, hầu như các phương tiện truyền thông chỉ được phép tập trung vào chiếc chuyên cơ chở những người lính lành lặn, còn những người bị thương tật được các nhân viên y tế lặng lẽ đưa xuống phía cửa sau của chiếc máy bay thứ hai.

Cậu bé đứng đợi bố trong sự hồi hộp và mong chờ, vì đây là lần đầu tiên cậu bé được gặp mặt bố. Khi trông thấy bố được đưa đến mà không có cái chân nào, cậu bé liền kéo tay mẹ và hỏi: “Mẹ, Bố con không có chân hả mẹ?”. Người mẹ trả lời con trong nước mắt dù đã cố kiềm nén nỗi đau: “Đúng vậy con yêu, Bố con không còn đôi chân nữa rồi”.


Khi người bố được đẩy đến gần hơn, cậu bé lại nhìn thấy bố bị mất thêm một cánh tay, cậu bé lại kéo tay mẹ và hỏi tiếp: “Mẹ ơi, bố cũng chỉ còn có một cánh tay thôi phải không mẹ?” Người mẹ chỉ biết gật đầu con và trả lời trong nướt mắt.
Sau một lúc im lặng, cậu bé ghé sát tai mẹ và thì thầm: “Mẹ ơi, chúng ta đừng nói cho bố biết điều đó mẹ nhé!”

 Tất cả chúng ta đều có những khuyết tật, nhưng không phải khuyết tật nào cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sưu Tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét